Năm đó giết BLH – Chương 44

Chương 44: 4.09 Bạch liên hoa ngây thơ hoạt bát

Ở nơi hai người không nhìn thấy được, một con mèo nhỏ đang bay bay không ngừng phía trên giường bệnh, trên mặt mèo nhỏ toàn là vẻ lo lắng.

Tình huống hiện giờ của kí chủ đại nhân rất nghiêm trọng, không biết anh ấy có thể tỉnh lại được không nữa.

Dù là Lâm Tử Thịnh hay 001 đều không nghĩ đến có thể còn sống rời khỏi nơi đó.

Lúc đó quả boom trong lòng đất đã nổ, cho dù tốc độ của Lâm Tử Thịnh có nhanh cỡ nào cũng rất khó để chạy ra khỏi phòng tránh boom, gần như cậu đã rơi vào đường cùng, vào khoảnh khắc cuối cùng, cậu nhớ đến Huyết tộc có một khả năng có thể vận dụng để thoát chết — đốt cháy huyết dịch của mình, dịch chuyển bản thân đến một nơi nào đó.

Tuy nhiên, Lâm Tử Thịnh hiện tại chỉ có huyết thống cùi bắp là Bá Tước Huyết tộc nên không thể xác định được địa điểm dịch chuyển, chỉ có thể tuỳ tiện dịch chuyển đến nơi nào đó, chỉ cần dịch chuyển đủ xa khiến Diêm Phàm không thể tìm được là cậu có thể thoát khỏi khốn cảnh.

Dù cậu bị mất máu quá nhiều nên lâm vào ngủ say, nhưng huyết thống Huyết tộc khá mạnh mẽ, không chừng để cậu ngủ say ba hay năm năm gì đó là có thể tỉnh lại.

Kết quả Lâm Tử Thịnh dịch chuyển một phát liền đến biên giới một vùng rừng rậm, đúng lúc ở biên giới cánh rừng đó có một chỗ nghỉ mát, vì để trải nghiệm hứng thú đi săn, không ít người mang theo tên nỏ tiến vào núi rừng.

Lúc Lâm Tử Thịnh được tìm thấy, những người đó cho là cậu bị tập kích trong núi nên vết thương mới chồng chất như vậy.

【Kí chủ đại nhân, chừng nào anh mới tỉnh lại vậy, 001 lo lắng quá chừng luôn.】

Huyết Tế, chính là cách cuối cùng mà Lâm Tử Thịnh dùng để chạy trốn cho dù là đã dùng huyết thống nhân loại, nhưng cũng gây tổn thương không nhỏ đối với Huyết tộc, cho nên 001 mới lo lắng đến thế.

Với lại tình huống lúc này của Lâm Tử Thịnh hơi không thích hợp lắm, sau khi Huyết tộc mất máu sẽ ngủ say, nhưng nếu bổ sung máu kịp thời, sẽ tỉnh lại rất nhanh, nhưng Lâm Tử Thịnh vẫn ngủ say, rõ ràng đã truyền máu vào rồi nhưng tại sao kí chủ đại nhân vẫn chưa tỉnh lại?

Hai người ngoài cửa cũng đang lo lắng, hơn nửa tháng rồi, con trai vẫn nằm trên giường, nói không sao cũng không ai tin được, nhưng đã kiểm tra hết rồi, tình huống của con trai tuy chưa tính là đã tốt, nhưng dựa theo tình huống thân thể thì có lẽ đã có thể tỉnh lại.

Nhưng không hiểu tại sao, đến giờ Lâm Tử Thịnh vẫn ngủ ở bên trong, trạng thái này không hợp lí!

“Bác sĩ, có thể biết được tại sao cậu nhóc này đến giờ vẫn chưa tỉnh lại không?” Nửa tháng rồi, lúc tên nhóc này vừa được đưa đến gần như không còn sinh mạng, giờ tuy xem ra đã không sao, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, bọn họ rất lo lắng.

“Chắc là do máu bầm đè dây thần kinh, cho nên bệnh nhân tạm thời chưa thể tỉnh lại, nhưng đừng lo lắng, chỉ cần máu tan, bệnh nhân nhất định sẽ tỉnh lại.” Với chuyện này bác sĩ vẫn luôn có lòng tin, vì bệnh nhân này là bệnh nhân có tố chất thân thể tốt nhất mà hắn lần đầu gặp được.

Sau khi hai người nghe bác sĩ nói vậy, dù vẫn không yên lòng nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ con tỉnh lại.

Nhưng có phải do có máu bầm đè dây thần kinh nên Lâm Tử Thịnh mới không thể tỉnh lại? Đương nhiên không phải.

Hiện giờ thân thể của cậu đang ở trong một trạng thái kì lạ, vì dùng nửa thân thể để vận dụng Huyết Tế, cho nên thân thể này đã đến biên giới chuẩn bị hỏng mất, đây là lí do tại sao cậu không bị trận nổ lan đến gần nhưng trên người vẫn có vô số miệng vết thương lớn nhỏ, cũng là lí do dù thân thể có tố chất mạnh mẽ nhưng vẫn chưa khỏi hắn.

Lúc ấy tính mạng Lâm Tử Thịnh đang lơ lửng, nếu không được nhặt về còn truyền máu kịp thời, có lẽ giờ đã ngỏm và thoát khỏi thế giới mất rồi, thậm chí, có khả năng vì lần Huyết Tế đó đã ảnh hương đến linh hồn của cậu.

Nhưng tục ngữ nói rất đúng, bất phá bất lập (làm lại từ đầu, có phá cũ mới xây mới được), phá rồi lại lập, thân thể hiện giờ của Lâm Tử Thịnh đã kém đến không thể kém hớn, cho nên nhân hoạ đắc phúc, thân thể này dung hợp với huyết thống Huyết tộc càng cặn kẽ hơn, cho nên sở dĩ không tỉnh lại chẳng qua vì đang chữa trị cải tạo thân thể, đợi đến lúc sau khi thân thể hoàn toàn chấm dứt cải tạo, Lâm Tử Thịnh sẽ tỉnh lại.

Cùng lúc đó thân thể cậu cũng được cường hoá rất lớn, dù chỉ có một nửa huyết thống, nhưng tố chất thân thể cậu hoà cùng với huyết thống Huyết tộc cũng không còn khác biệt nữa, với lại sẽ không bị lâu lâu không thể kiềm chế cảm giác đói khát của Huyết tộc nữa.

Đương nhiên, tạm thời cũng có chỗ phiền phức, chính là mái tóc dài màu đỏ và đôi mắt màu đỏ ở thế giới này e là sẽ không thay đổi được.

Rốt cuộc, sau một tuần lễ, thân thể Lâm Tử Thịnh đã hoàn toàn được huyết thống Huyết tộc cường hoá, dĩ nhiên người sẽ tỉnh lại.

【Kí chủ đại nhân, anh tỉnh lại rồi.】

001 vẫn luôn ỉu xìu nằm trên đầu giường Lâm Tử Thịnh nhìn thấy Lâm Tử Thịnh có dấu hiệu thức tỉnh, gần như nhảy dựng đến bên cạnh Lâm Tử Thịnh, sau đó không có tiền đồ khóc lên.

Mà Lâm Tử Thịnh vẫn luôn nhìn 001 ở cạnh mình, vẻ khó chịu nên khuôn mặt dịu xuống, tuy thời gian qua Lâm Tử Thịnh chưa tỉnh lại, nhưng vẫn có cảm giác với thế giới bên ngoài, ít nhất chuyện đã xảy ra ở xung quanh cũng biết, nên mỗi ngày 001 đều cẩn thận trông chừng cậu, cậu đều biết rất rõ.

Còn những chuyện khác… Lâm Tử Thịnh hiện tại hơi tò mò về thân phận những người đến thăm cậu.

“001, những người luôn đến thăm tôi thời gian qua là ba mẹ của tôi, đúng không?” Mặc dù vì thân thể của cậu nên hai người đó chưa từng vào phòng bệnh, nhưng Lâm Tử Thịnh vẫn cảm nhận được ánh mắt chăm chú và sốt ruột, ánh mắt đó là của một người mẹ lo lắng cho con mình.

【Hm? Kí chủ đại nhân, anh biết hả?】

Nghe Lâm Tử Thịnh nói, 001 thật sự giật mình, vốn nghĩ kí chủ đại nhân không biết gì hết, nhưng xem ra tuy kí chủ đại nhân chưa tỉnh lại, nhưng thực tế vẫn biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì á.

“Ừm, tuy chưa tỉnh lại, nhưng tôi vẫn cảm nhận được.” Thấy biểu hiện của 001, Lâm Tử Thịnh khó lắm mới cho nó một sắc mặt tốt, ngữ khí cũng ôn hoà hơn so với bình thường một tẹo.

【Lúc kí chủ đại nhân được đưa đến bệnh viện hai người đó thấy nhóm máu của anh là nhóm máu cực kì hiếm thấy khó tìm, cho nên lúc ngài hôn mê bọn họ đã rút máu của ngài tự kiên quyết tự đi xét nghiệm DNA, xem thái độ của hai người đó, có lẽ bọn họ là ba mẹ ruột của anh.】

Thật ra đối với chuyện này 001 vẫn cảm thấy khá huyền huyễn, kí chủ đại nhân là ai vậy, giá trị máy mắn nổ mạnh quá chừng luôn, vốn cho là nhiệm vụ lần này có lẽ cực kì khó hoàn thành, không ngờ bây giờ đối tượng nhiệm vụ lại đưa tới cửa.

【Kí chủ đại nhân ngài không biết thôi, lúc đó suýt chút nữa ngài được truyền nhóm máu O, nếu bệnh viện không cẩn thận, có thể ngài đã mất mạng.】

Tưởng tượng kí chủ đại nhân chết vì truyền máu, hình ảnh đó đúng là đẹp quá không dám nhìn.

“Cưng nghĩ nhiều rồi, dù thật sự được truyền nhóm máu O tôi cũng sẽ không sao.” Dung tính của huyết thống Huyết tộc, rất có giá trị.

Nhìn thấy Lâm Tử Thịnh như vậy 001 hiểu được lí do, cho nên vẫy đuôi chạy mất, mắc cỡ muốn chết luôn!

“Tôi ‘hôn mê’ bao lâu rồi? Tuy vẫn cảm nhận được bên ngoài và phần lớn trạng thái thân thể, nhưng muốn cảm nhận được sự thay đổi thời gian như mặt trời mọc và mặt trăng lặn thì hơi làm khó cậu rồi.

【Đã hơn hai mươi ngày, gần một tháng rồi.】

Vì kí chủ đại nhân vẫn luôn im lìm như vậy nên 001 mới lo lắng vô cùng.

Câu hơn hai mươi ngày này làm Lâm Tử Thịnh sửng sốt, sau đó cậu nghĩ đến một vẫn đề rất nghiêm trọng, “Khoảng thời gian tôi đi Diêm Dục thế nào?”

Vì chuyện xảy ra quá đột ngột, cậu không thể truyền lại bất cứ tin tức nào cho Diêm Dục, hơn nữa lúc đó có không ít người nhìn thấy boom nổ, có lẽ nhà họ Diêm đã nhận định cậu đã chết rồi?
Vấn đề này của Lâm Tử Thịnh khiến cái đuôi nhỏ của 001 trong nháy mắt cứng lại, hiện giờ nó mới nhớ đến vấn đề này, với lại trong lòng có loại cảm giác xấu đã xảy ra chuyện lớn, thời gian qua kí chủ đại nhân vẫn luôn hôn mê, e là nam chính đã biết được tin kí chủ đại nhân đã mất, liệu có tự tử luôn hông ta?
Nhưng nó đã kịp phản ứng lại, nếu Diêm Dục tự tử chết rồi, thế giới này có lẽ đã sớm không còn tồn tại.

“Chúng ta trở về!” Lâm Tử Thịnh thấy thân thể đã tốt hơn phân nửa, dù không thể tuỳ tiện đánh nhau, nhưng nếu đối phương ép cậu, sau khi cậu ăn no muốn giải quyết mấy người không có mắt đó sẽ không thành vấn đề.

【Nhưng mà kí chủ đại nhân à thân thể của ngài…】

Dù nam chính rất quan trọng, nhưng kí chủ đại nhân mới là quan trọng nhất, nếu kí chủ đại nhân lại gặp boom nổ chắc ngỏm luôn quá.

“Tôi không sao, định vị đi, chúng ta đi.” Chưa được nhìn thấy Diêm Dục thì cậu không ngừng lo lắng được, tuy nói với hắn cậu nhất định sẽ sống sót trở về, nhưng nếu hắn nghe được tin cậu chết, cậu không thể cam đoan Diêm Dục có thể tỉnh táo được.

Khi Lâm Tử Thịnh định nhổ kim trên tay, có người đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lâm Tử Thịnh yên tĩnh ngồi ở đó, cả người đều cứng lại, nước mắt theo gương mặt rơi xuống, làm ướt khuôn mặt đẹp của bà.

“Con tỉnh rồi?” Nhìn Lâm Tử Thịnh ngồi trên giường, phu nhân trẻ tuổi vẻ mặt mừng rỡ, tuy nước mắt lại chảy càng nhiều, nhưng nét mặt vui mừng ngày càng rõ.

Thấy đối phương không có ác ý, Lâm Tử Thịnh nhẹ gật đầu, sau đó hỏi, “Bà là ai?”
Dù đã biết thân phận của đối phương từ 001, nhưng Lâm Tử Thịnh lại không thể há miệng liền gọi mẹ, cảm giác đó rất quỷ dị.

“Tôi là…” Phu nhân trẻ tuổi nhìn thấy Lâm Tử Thịnh bỗng không biết nên nói làm sao, không lẽ lại nói mình là mẹ của cậu ấy, thế nhưng không biết vì sao bà lại không mở miệng, dù bà vẫn không từ bỏ tìm kiếm con của mình, nhưng đã qua nhiều năm rồi, đây là lần gặp mặt đầu tiên của mình và con, bà không khẩn trương mới lạ đó.

Với lại…

Cho đến giờ bà vẫn chưa tìm được bất cứ tài liệu gì về con mình, bà càng chưa biết nên nói với con thế nào về thân phận của mình.

Nhiều qua năm con đã chịu khổ rồi.

“Là người đã cứu tôi.” Lâm Tử Thịnh khẳng định, dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể khẳng định người cứu mình là ai, “Vô cùng cảm ơn bà.”

Sau khi nghe Lâm Tử Thịnh, phu nhân trẻ tuổi mỉm cười, tuy con trai không ở cạnh mình, nhưng xem ra con được giáo dục rất tốt, có lẽ không bị thua thiệt.

“Không cần cám ơn tôi, nhóc à, tôi xin lỗi cậu, nhiều năm qua là lỗi của tôi.” Con trai vừa sinh ra thì bị ném đi xuất hiện trước mặt, trong trạng thái cực kì thê thảm, trong lòng của phu nhân đau thắt tới thắt lui, càng tự trách, nếu năm đó cẩn thận hơn, mẹ con bọn họ bây giờ có phải đã sớm đoàn tụ rồi không?”
“Bà… ?” Thấy ánh mắt bà ấy chứa nước mắt, Lâm Tử Thịnh giống như không hiểu gì hết, hơi nghi ngờ nhìn bà.

Trong lúc phu nhân trẻ tuổi định nói gì đó, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước vào, cước bộ của y rất ổn định, làm người khác biết người này nhất định không tầm thường.

Ánh mắt y chăm chú nhìn Lâm Tử Thịnh, sau nửa ngày mới gật đầu nhẹ, đối với đứa con trai biến mất vài chục năm này y tương đối hài lòng, dù là khí chất hay giáo dục đều thượng thừa, tuy không biết năm đó ai đã mang con mình đi, nhưng ít nhất vẫn cảm ơn đối phương đã không nuôi phế con mình.

“Anh à, con… con tỉnh, một nhà chúng ta cuối cùng đã đoàn tụ rồi.” Phu nhân trẻ tuổi vừa nói vừa nhào vào ngực đối phương, tuy ánh mắt vẫn chứa chan nước mắt, nhưng cũng chứa niềm vui vô tận.

“Ừm, con về rồi, đừng khóc.” Nếu ánh mắt lúc nãy nhìn Lâm Tử Thịnh là chăm chú, còn bây giờ nhìn người vợ trong ngực chính là băng tuyết tan rã mặt đất hồi xuân, ánh mắt nhìn người mình yêu và ánh mắt lạnh lùng nhìn người lúc nảy của người đàn ông này không cùng một cảm giác.

“Cậu tên gì?” Trấn an người vợ trong ngực xong, người đàn ông nhìn Lâm Tử Thịnh, trong mắt là nét cứng rắn không thể bỏ qua.

“Ngôn.” Đối với người gọi là ba này, Lâm Tử Thịnh không hề có hảo cảm, ánh mắt chăm chú trần trụi lúc nảy làm của y nói cho cậu hiểu, nếu cậu không có giá trị, đối phương nhất định không thừa nhận có quan hệ với cậu.

“Ngôn? Nhớ kỹ sau này cậu tên Tiêu Bách, là con trai của Tiêu Lãng tôi.” Ngữ khí Tiêu Lãng hoàn toàn là mệnh lệnh, căn bản không hề có ý nghe ý kiến của đối phương.

Với lời nói của người đàn ông đó, Lâm Tử Thịnh không có bất cứ phản ứng nào, giống như không nghe thấy, cho nên người đàn ông này chán nản, thì ra đứa con lớn nhất bị mất tích này cũng không ra hồn gì?

“Tôi là Ngôn, không có ba.” Khi Tiêu Lãng nghĩ đứa con này không có triển vọng, chợt nghe người trên giường mở miệng nói chuyện, nhưng lời nói ra lại làm y cực kì không hài lòng, cái gì gọi là nó không có ba, nó không có ba thì mình là ai!?
“Tôi nói cậu là con của tôi, chính là… ” Lúc Tiêu Lãng còn chưa nói hết lời, một cơn gió lạnh thổi qua sát cổ y, tiếp theo y cảm giác được một cơn đau nhức nóng rát, giơ tay sờ lên cổ mình, vậy mà lại thấy một ít máu.

Một ít máu này kích thích khiến Tiêu Lãng hơi mất kiểm soát, nhưng khi y nhìn thấy cặp mắt của Lâm Tử Thịnh, thế mà lại bình tĩnh.

Vì cặp mắt đó quá bình tĩnh, không đắc ý cũng không tức giận, như người vừa ném phi đao không phải là cậu ấy, chính loại tĩnh lặng đó mới càng làm người khác sợ hãi.

Con người dù là trước hay sau lúc giết người thì tâm tình sẽ hơi chấn động chút, nhưng đứa con lớn nhất bị thất lạc nhiều năm ở trước mặt lại không có bất cứ phản ứng nào, ánh mắt bình tịnh vô ba, con người vào lúc ngày mà có được ánh mắt như vậy, chỉ có một loại, chính là sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ lão làng giết người đã thành thói quen.

(Bình tịnh vô ba: như mặt nước tĩnh lặng không chút gợn sóng, bạn nào có cách nói khác thì chỉ giúp mình để mình thay từ “bình tịnh vô ba đi” nhé)

Y phải điều tra đứa con trai này thật kỹ mới được!
Nhìn thấy cha con hai người giằng co, phu nhân trẻ tuổi cũng không biết nên trấn an bên nào, một bên là người chồng mình yêu, một bên là con trai trưởng bị thất lạc nhiều năm, bà…

“Đi thôi, chúng ta về trước vậy, ngày mai lại đến thăm con, con nó mệt rồi, em cũng mệt rồi.” Nhìn thấy tâm tình phu nhân của mình hơi sa sút, Tiêu Lãng lặng nhìn bà bước ra cửa, trước khi đi y quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Tử Thịnh trong phòng, ánh mắt đầy thâm ý.

【Kí chủ đại nhân, tại sao không theo dịp nhẫn nhịn người ba này vậy, trong các nhiệm vụ lần này của ngài trong đó có một cái là biết về thân thế của mình, tại sao ngài lại đẩy người tự đưa mình tới cửa đi mất chứứứứứứứ!】

“Giờ còn chưa phả lúc, cho dù trở về cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như hoàn thành nhiệm vụ, với lại còn bị Tiêu Lãng đó lợi dụng đến chết!” Ánh mắt của người đàn ông đó tuy hơi khó hiểu, nhưng nó toàn là lợi dụng và mưu tính, y ta vốn là một người bạc bẽo lạnh nhạt, giờ lòi ra một đứa con mất tích nhiều năm, nhưng trong mắt y ta không phải là người thân, chỉ là một công cụ có thể lợi dụng mà thôi.

Sau khi 001 nghe Lâm Tử Thịnh giải thích cả người ỉu xìu, vất vả lắm mới cho rằng sắp hoàn thành nhiệm vụ, kết quả tạch rồi, tính tình lương thiện mợt quá hà _(: 3″ ∠)_

“Đừng lo, không lâu nữa sẽ biết được thân phận của ‘tôi’, với lại sẽ nhanh chóng gặp lại Diêm Dục.” Điều này mới là điều quan trọng nhất với Lâm Tử Thịnh, hôm nay vốn định rời khỏi, nhưng nhìn thấy thái độ của Tiêu Lãng đối với thân thể của mình nếu muốn rời khỏi sẽ hơi khó khăn, không bằng để Diêm Dục trực tiếp lại đây là được.

【Hử? Nam chính đại nhân sẽ lại đây?】

Lời này khiến 001 sững sốt, sau đó lòng đầy nghi ngờ, sao kí chủ đại nhân biết nam chính đại nhân sẽ tìm tới đây?
“Tối đa không quá ba ngày.” Lâm Tử Thịnh nói một cách chắc chắn, “Biểu hiện hôm nay của tôi đã để người đàn ông kia biết tôi trải qua hơn hai mươi năm nhất định không hề đơn giản, đương nhiên sẽ điều tra triệt để, đến lúc đó đương nhiên Diêm Dục sẽ biết.”

Nghe Lâm Tử Thịnh nói, đầu 001 cúi rạp xuống dưới chân, vốn cho rằng lúc nảy kí chủ đại nhân dùng phi đao vì ghét ngữ khí của đối phương, không nghĩ tới còn có dụng ý này, là kí chủ đại nhân quá thông minh, hay do tui ngu quá? _(: 3″ ∠)_ tính tình lương thiện mợt quá má ơi, có cảm giác sẽ không yêu nữa.

Tương tự như Lâm Tử Thịnh nói, sau khi thấy bản lĩnh của Lâm Tử Thịnh y liền nổi lòng nghi ngờ, vốn y cho rằng đối phương là con của mình, nhưng hiện tại, lại bắt đầu hoài nghi chuyện này là thủ đoạn của đối thủ của mình.

Cho nên, nhất định phải tìm hiểu xem thằng nhóc này đã trải qua chuyện gì, nếu thật sự là con mình, tẩy não xong không chừng còn có thể trọng dụng, nếu không phải… vẫn nên sớm giải quyết mới được!

Trên mặt biển tĩnh lặng không sóng không gió, thỉnh thoảng có vài con chim biển bay quá, trong gian phòng chính giữa nằm trên lầu hai của biệt thự trên hải đảo, có người đứng bên cửa sổ, cả người hắn như một bóng ma, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt dường như không có thần sắc, như không hề nhìn thấy gì cả, nét mặt của hắn tuy rất tĩnh lặng, nhưng xung quanh người lại tràn ngập khí tức bi thương, làm người khác không thể không chú ý.

Hắn chính là Diêm Dục, Ngôn biến mất hơn hai mươi ngày, tuy hắn hết lần này đến lần khác tự nói với mình, Ngôn nhất định không sao, nhưng thời gian qua lâu vẫn không có tin tức gì, hắn sắp chống đỡ không nổi nữa, rất nhiều đêm hắn giật mình tỉnh lại trong mơ đều muốn đi qua phòng tối trực tiếp giết hai người kia, sau đó có thể xuống dưới cùng Ngôn…

“Gia chủ.” Người đẩy cửa vào nhìn thấy Diêm Dục đứng tĩnh lặng, trong lòng Đại trưởng lão thấy hơi may mắn, may mắn là giờ đã có tin tức của Ngôn, e là gia chủ không chống đỡ được bao lâu nữa, “Gia chủ, chúng ta đã có tin tức của Ngôn!”
Âm thanh hưng phấn này làm Diêm Dục ngốc luôn tại chỗ, Đại trưởng lão mới nói cái gì? Có tin tức của Ngôn?
Thấy dáng vẻ không kịp phản ứng của Diêm Dục, Đại trưởng lão cười vui sướng, thì ra gia chủ cũng có dáng vẻ ngơ ngác như vậy, đúng là hiếm thấy.

“Gia chủ, lúc nảy người nằm vùng truyền tin đến, nói là đã tìm được Ngôn.”

Chỉ một câu, đột nhiên Đại trưởng lão cảm thấy hoa mắt, người vốn có chút khoảng cách với mình đã đến ngay trước mặt mình.

Tâm tình Diêm Dục hơi kích động, hai mắt đầy tơ máu, hai tay nắm cổ áo Đại trưởng lão hơi run rẩy, “Đại trưởng lão, ông nói thật không?” Thật sự tìm được Ngôn rồi?”
Qua lâu rồi mà một chút tin tức cũng không có, dù Diêm Dục hết lần này đến lần khác tự nói với mình, nhưng hắn cũng hiểu, thời gian càng lâu hy vọng sống của Ngôn càng xa vời, mà giờ Đại trưởng lão khẳng định nói với hắn đã biết được tin tức của Ngôn, hắn không kích động sao được!

“Đúng vậy, nằm vùng ở thành phố C truyền tin đến, nói trong bệnh viện tư nhân của nhà họ Tiêu gặp được một người thanh niên rất giống Ngôn, lúc người thanh niên đó được đưa vào bệnh viện cả người toàn là vết thương, bị thương không nhẹ, hơn nữa thời gian nằm viện là hơn hai mươi ngày trước.” Nói đến đây Đại trưởng lão dừng một chút, sau đó từ từ nói tiếp, “Vết thương trên người cậu ta hẳn là do bị boom nổ, với lại thời gian nhập viện cũng trùng khớp, có thể nói, 9/10 cậu ta chính là Ngôn.”

Tuy còn 1/10 không phải, nhưng loại khả năng đó bị Diêm Dục hoàn toàn xem nhẹ, lập tức sắp xếp máy bay đi gặp Lâm Tử Thịnh.

“Gia chủ, hiện giờ đã tìm được người không cần vội vàng, nếu bị Ngôn nhìn thấy ngài không sợ cậu ấy lo lắng à?”? Hai mươi ngày này đã khiến trên cằm Diêm Dục mọc ra một đám râu đen, trên mặt cũng có vẻ uể oải rõ rệt, chuyển biến khá kém khiến người khác nhìn một cát liền biết khoảng thời gian qua người này trải qua không tốt, nếu dáng vẻ này bị Ngôn nhìn thấy, Ngôn sẽ không lo lắng chứ?
Hiển nhiên, Diêm Dục hiểu rõ đạo lý này, nghe Đại trưởng lão nói sau đó lập tức trở về lập tức trở về sửa sang nhan sắc lại, nếu dáng vẻ này của mình bị Ngôn nhìn thấy, không biết Ngôn chịu được không, chắc là không rồi!

Lúc này ở một bên khác bầu không khí không được hài hoà như vậy.

Trải qua ba ngày xâm nhập điều tra Tiêu Lãng chưa tìm được thân phận Lâm Tử Thịnh, điều này làm y hơi táo bạo, cảm giác có một nhân tài nhưng lại không biết có thể dùng được hay không khiến y muốn điên.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Nhìn Lâm Tử Thịnh, Tiêu Lãng nghiến răng nghiến lợi, ba ngày, nó không nói câu nào, vì để nó nói chuyện, bản thân y còn không để nó ăn, nhưng nó vẫn không nói câu nào, thận chí khi bản thân đói đến bất tỉnh cũn không mở miệng, kiên trì này Tiêu Lãng rất thưởng thức nhưng cũng rất đau đầu.

Đương nhiên, Lâm Tử Thịnh cũng không trả lời vấn đề của y, sở dĩ còn ở đây vì tạm thời chưa tìm được đường về, bằng không, cậu mới không thèm ở đây lãng phí thời gian!
“Anh à, đừng hỏi nữa, đã xác định được cậu ấy là con của chúng ta rồi mà, giờ còn hỏi chuyện này làm gì.” Thấy ánh mắt xa cách của con trai, phu nhân trẻ tuổi thấy rất khó chịu, thậm chí đối với chồng mình cũng có thêm mấy phần oán trách.

Vốn dĩ mình và con ở chung xem như không tệ, nhưng chồng vừa xuất hiện thì đã ầm ĩ không vui với con, ầm ĩ đến mức con không thèm nói câu nào luôn.

“Đương nhiên phải hỏi, dù huyết thống của nó là con chúng ta, nhưng nếu nó bị kẻ thù tẩy não, muốn lật đổ nhà họ Tiêu thì sao?” Nhà họ Tiêu hiện giờ là một trong ba gia tộc lớn, nổi danh cùng nhà họ Diêm và nhà họ Mục, nhưng yếu nhất, phía sau có không ít gia tộc muốn kéo nhà họ Tiêu xuống khỏi vị trí một trong ba gia tộc lớn, y phải cẩn thận.

“Không biết.” Phu nhân trẻ tuổi kiên quyết từ chối, ánh mắt nhìn chồng mình rất không ủng hộ, “Con trai là hạng người gì tôi có thể cảm nhận được, dù con không thích nói chuyện, nhưng là một người tốt!”
【Người tốt? OMG, có người nói kí chủ đại nhân là người tốt kìa!? Ánh mắt có bị gì không? Rõ ràng là một con quỷ lòng dạ hiểm độc!】

Nghe phu nhân trẻ tuổi nói 001 bị kinh hãi luôn, trên thế giới này vậy mà còn có người nói kí chủ đại nhân nhà nó là người tốt?
“Ha ha.” Lâm Tử Thịnh không nói gì thêm, chỉ ha ha hai tiếng đã doạ 001 sắp tè luôn.

001: Kí chủ đại nhân, đừng cười ghê dị, tha cho iem đi QAQ

Lâm Tử Thịnh: Ha ha, muộn rồi!

Lúc hai vợ chồng đang nói chuyện, Lâm Tử Thịnh vẫn đặc biệt yên tĩnh, giống như chuyện đang xảy ra hoàn toàn không hề liên quan đến cậu, làm Tiêu Lãng càng tức giận hơn, mặc kệ nó có phải con của y hay không đều không thể giữ lại.

Trong khi sự tức giận trong lòng Tiêu Lãng sắp đạt đến đỉnh điểm, Lâm Tử Thịnh chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía cửa ra vào, sau nửa ngày, trong lúc hai người kia còn chưa biết gì, nghe Lâm Tử Thịnh nói được hai chữ, “Đến rồi.”

Đến rồi? Ai đến rồi? Cậu chợt nói ra câu này làm hai người vô cùng khó hiểu.

Tiêu Lãng vừa định hỏi là ai đến rồi, phòng bệnh bị đá văng, một người đàn ông đứng ở cửa ra vào, hắn hơi thở dốc, hiển nhiên là chạy tới đây, ánh mắt hắn nhìn Lâm Tử Thịnh tràn ngập tình cảm, làm hai người đang đứng sững sờ, sau đó nhăn mày, tình cảm này là…

“Ngôn!” Diêm Dục không quan tâm trong phòng bệnh có người hay không, xông lên một tay ôm Lâm Tử Thịnh vào ngực, cảm nhận nhiệt độ cơ thể trong lòng mới từ từ ổn định lại, “Ngôn, thật sự là em, tốt quá.”

Cảm thấy Diêm Dục đang kích động, Lâm Tử Thịnh chậm rãi vươn tay ôm bờ vai của hắn, “Em đã trở về.”

Chỉ có bốn chữ bình tĩnh đó, lại làm Diêm Dục không kềm được dòng nước mắt nóng hổi.

Ngôn về rồi, Ngôn của hắn về thật rồi!
Phu nhân trẻ tuổi thấy cảnh này, cảm giác hoang đường trong lòng càng mãnh liệt, người này với con mình có quan hệ ra sao, ba ngày qua chồng mình dùng hết thủ đoạn cũng không làm cho con mình mở miệng nói được một câu, người thanh niên này chỉ kêu tên của con, lại được nhóc bướng bỉnh đáp lại, chuyện này…

Tiêu Lãng nhìn thấy hai người ôm nhau thì nghĩ đến điều gì đó.

Âm thanh đó, còn bóng lưng đó cũng làm Tiêu Lãng cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu đó.

“Ngôn, chúng ta về nhà, anh đến đón em về nhà.” Diêm Dục không biết vì sao Lâm Tử Thịnh đến đây, cũng không muốn biết, hắn chỉ cần biết Ngôn đã về là đủ.

“Được, chúng ta về nhà.” Tuy hai người đứng trong phòng bệnh là người thân cùng huyết thống của cậu, nhưng Lâm Tử Thịnh có thể không chấp nhận, cho dù là ai cũng không đồng ý chấp nhận một người âm thầm tính kế người thân của mình.

“Đứng lại, ai cho cậu rời khỏi!” Thấy Lâm Tử Thịnh sắp đi, mặt mũi Tiêu Lãng căng cứng, có ý gì, ba nó còn ở đây, mà thằng con đó lại bỏ qua y!?

Diêm Dục nghe thấy âm thanh chợt xuất hiện thì ngớ người, đợi đến lúc hắn hiểu đối phương đang nói cái gì, lông mày nhăn lại, ánh mặt bất thiện, vào lúc này bất kể là ai muốn ngăn hắn mang Ngôn đi đều là kẻ địch của hắn!
Lâm Tử Thịnh hoàn toàn không thèm nghe lời của ông ta, ông ấy cho rằng ông ấy là ba của mình thì mình phải thừa nhận hả?

Lâm Tử Thịnh không đếm xỉa càng làm Tiêu Lãng điên tiết hơn, mình là gia chủ nhà họ Tiêu đã làm y có thói quen ra lệnh, hôm nay mệnh lệnh này lại bị người khác xem nhẹ, y không chấp nhận được!
Nhưng khi Diêm Dục đang cẩn thận từng li từng tí vỗ về Lâm Tử Thịnh xoay người lại, Tiêu Lãng trợn tròn mắt.

Sao… sao có thể, người này là gia chủ nhà họ Diêm, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, có quan hệ gì với con của mình?
“Cậu, cậu rốt cuộc là ai?” Từ ban đầu y đã đem đứa con này thành một đối tượng có thể tùy ý lợi dụng, nhưng giờ không thể tuỳ ý như vậy, dù sao người có thể được gia chủ nhà họ Diêm nhìn trúng, là một loại vốn, sau này y có thể thay đổi phương pháp khác, cứng rắn không được, có thể thử dùng chính sách dụ dỗ xem sao.

“Ngôn là ám vệ của tôi, gia chủ nhà họ Tiêu, ông có vấn đề gì?” Nheo mắt nhìn Tiêu Lãng, nếu người này không thức thời nói ra lời gì không nên nói, hắn không ngại nâng đỡ một gia tộc khác thay thế vị trí nhà họ Tiêu.

“Không, gia chủ nhà họ Diêm hiểu lầm rồi, thằng nhóc này mất tích nhiều năm qua, giờ đã tìm được nhưng lại không chịu nói thân phận của mình, cho nên Tiêu mỗ tôi hơi nhức đầu.” Chuyện thứ nhất Tiêu Lãng làm là nói rõ quan hệ giữa mình và Lâm Tử Thịnh, nếu gia chủ nhà họ Diêm xem trọng con mình, như vậy mượn đứa con này thuận gió đẩy thuyền không chừng có thể để nhà họ Tiêu hoàn toàn đứng vững gót chân!

Chỉ tiếc sự thật vĩnh viền đều có sự khác biệt và chênh lệch với tưởng tượng, trong lúc Tiêu Lãng nghĩ làm sao để Lâm Tử Thịnh lấy lòng Diêm Dục, lại nghe Lâm Tử Thịnh lạnh giọng nói, “Tôi không có quan hệ với y, tôi không có người thân.”

Cậu nhìn Diêm Dục chăm chú, nên Diêm Dục hiểu, cậu hoàn toàn không quan tâm đến người gọi là người nhà.

“Ai nói em không có người thân.” Nghe Ngôn nói vậy, Diêm Dục cười, cọ xát gò má của cậu, “Em là người nhà của anh, anh vĩnh viễn đều là người nhà của em.”

Lâm Tử Thịnh lại cố chấp lắc đầu, “Không có người thân, em không phải là người nhà, là người yêu.”

Đã trải qua sinh tử ở ba thế giới Lâm Tử Thịnh không hề keo kiệt hứa hẹn với người đàn ông này, bốn thế liên tục đều gặp được cậu, yêu cậu, mang tất cả cho cậu, người như cậu ngoại trừ dùng tất cả tình cảm của mình, cậu không nghĩ được cách hồi báo nào khác.

Nghe vậy, Diêm Dục mừng rỡ, hắn hiểu được địa vị của mình trong lòng Lâm Tử Thịnh, dù cho từ trước đến giờ đối phương không nói hắn vẫn hiểu được.

Thế nhưng Lâm Tử Thịnh tự nói ra tình cảm của mình, Diêm Dục mới hiểu, thì ra hai người yêu nhau thật sự tâm ý tương thông là một chuyện tốt như vậy.

“Được rồi, chúng ta về nhà.” Diêm Dục không còn thời gian để ý đến người khác nữa, hắn thầm nghĩ muốn dẫn Ngôn về nhà, sau đó ôm em ấy ngủ một giấc thật ngon, đã hơn hai mươi ngày hầu như hắn không chợp mắt, lúc đó vì một mực tìm Ngôn nên hoàn toàn không mệt mỏi, nhưng sau khi tìm được Ngôn, hắn muốn mọi người đều thư giãn, cũng cảm thấy mệt không chịu nổi.

Tiêu Lãng không ngăn cản nữa, vì y bị quan hệ của hai người làm kinh hãi.

Dù từng nghe nhà họ Diêm có thể lấy nam thê, nhưng con của mình trở thành đối tượng làm nam thê của đối phương y vẫn cảm thấy hơi khó tin, nhưng…

Với y mà nói đứa con trai tiện nghi này có thể được Diêm Dục xem trọng là chuyện tốt, Diêm Dục càng xem trọng nó, mình càng được nhiều lợi, hiện giờ Lâm Tử Thịnh không chấp nhận có quan hệ với y, đợi đến lúc nó hiểu được không có gia tộc chèo chống sau lưng không thể đứng vững ở gia tộc lớn như vậy, tự nhiên sẽ quay về cầu xin nhà họ Tiêu!

Trong lòng Tiêu Lãng mưu tính không ngừng đợi đến lúc Lâm Tử Thịnh quay về nên đưa ra điều kiện gì, thậm chí tính đến tương lai vài chục năm sau cần tài nguyên gì cũng tính xong hết.

Nhưng y lại không biết, Lâm Tử Thịnh vĩnh viễn sẽ không quay về tìm nhà họ Tiêu xin giúp đỡ.

Vì vốn là ám vệ nên địa vị ở nhà họ Tiêu cực kì cao, mà Lâm Tử Thịnh là ám vệ thiếp thân còn cao hơn vài phần, e là ngoại trừ gia chủ và trưởng lão, không ai có thể ra lệnh cho Lâm Tử Thịnh.

Đợi đến lúc Lâm Tử Thịnh thật sự trở thành nam thê của Diêm Dục, sợ là trưởng lão đều ở dưới cậu, cho nên những chuyện Tiêu Lãng trong tưởng tượng tuyệt đối không có khả năng thực hiện.

Lúc Tiêu Lãng vẫn đang chìm đắm trong những chuyện không có khả năng thực hiện, lúc đến sân bay Diêm Dục đã chìm vào giấc ngủ trầm, còn 001 đang dạo quanh Lâm Tử Thịnh, giọng nói đầy bất mãn:

【Kí chủ đại nhưn, kí chủ đại nhưn thương mến của tui, sao ngài đi mất rồi, không lẽ ngài không biết nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi hả, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành áp lực của ngài sẽ ít đi rất nhiều đóóóóóóóóó!】

“Tôi đã nói giờ chưa phải lúc, không lẽ 001 cưng chưa từng nghĩ, tôi là con trưởng nhà họ Tiêu tại sao lại dễ dàng lưu lạc đến nhà họ Diêm như vậy à?


Chương 43

Chương 45

Bình luận về bài viết này