Năm đó giết BLH – Chương 46

Chương 46: 4.11 Bạch liên hoa ngây thơ hoạt bát

Nhìn người đang ngủ thật say trong lòng ngực, Diêm Dục cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cậu, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Tử Thịnh, nhìn cả buổi cũng không rời mắt, chỉ chăm chú nhìn cậu, như Lâm Tử Thịnh chính là phong cảnh duy nhất trong mắt hắn.

Lúc Lâm Tử Thịnh ngủ say không còn vẻ sắc bén như trước, thoạt nhìn là một thiếu niên đẹp đẽ đầy yên tĩnh.

Ngôn luôn trầm mặc ít nói đứng sau lưng Diêm Dục, có rất ít người thấy được cậu, coi như ngẫu nhiên chú ý đến cậu, lần đầu nhìn cũng chỉ cảm thấy cậu có khí tức lạnh lùng, như một dã thú bị cột cổ, rất hiếm có người nào sẽ dám nhìn cậu lần thứ hai, cho nên cũng không chú ý đến ngoại hình của cậu.

Thực ra ngoại hình của Ngôn vô cùng hơn người, nếu một người có ngoại hình cực kì hơn người làm ám vệ, lúc làm nhiệm vụ người có ngoại hình càng đẹp càng dễ hấp dẫn sự chú ý của mục tiêu, lại càng dễ hoàn thành nhiệm vụ, cho nên điều kiện lựa chọn ám vệ trên đảo Hắc Ám ngoại trừ tư chất tự nhiên còn kèm theo nhan sắc.

Tuy phần đông đều là người có nhan sắc xuất sắc, nhưng ngoại hình của Ngôn cũng coi như là số một số hai, dù sao nhan sắc ba mẹ của Ngôn cũng khá là đẹp, mặc dù nhân phẩm của Tiêu Lãng còn chờ quan sát thêm, nhưng nhan sắc lại rất đẹp khiến người khác nhìn thấy sẽ sinh ra hảo cảm, nếu không thì mẹ của Ngôn sẽ không gả cho y, người mẹ Nhạc Thanh Thanh chính là đại tiểu thư nhà họ Nhạc, cũng là người thừa kế nhà họ Nhạc, còn nổi danh là một mỹ nhân.

Có thể nói, ngoại hình của Ngôn là tập hợp từng chút của ba và mẹ, ôn hoà nho nhã lại thêm kiều mị (kiều mị: xinh đẹp, quyến rũ), tổng kết tất cả nhân tố ngoại hình lại đã thấy rõ được nhan sắc của Ngôn, thưởng tâm duyệt mục. (thưởng tâm duyệt mục: đại khái là nhìn người đẹp sẽ cảm thấy vui vẻ trong lòng, vui tai vui mắt.)

Huống chi trong mắt Diêm Dục là tình nhân hoá Tây Thi, người mình yêu nhìn kiểu nào cũng cảm thấy đẹp.

Trong lúc hắn lẳng lặng thưởng thức nhan sắc của người yêu, cửa bị gõ, một cậu thanh niên đến, không chớp mắt đến trước mặt Diêm Dục cách hắn hai mét, sau đó quỳ xuống: “Gia chủ, gia chủ nhà họ Tiêu không chịu rời khỏi, y nói muốn xác định con mình an toàn mới chịu đi.”

Nói xong, thanh niên không thay đổi động tác, chỉ nâng đầu lên nhìn Diêm Dục, rồi lại cúi xuống, vẻ mặt cung kính.

“Không đi? Y cho rằng đây là nơi y muốn đến thì đến, muốn ở thì ở sao, nếu không đi, đuổi thẳng.” Đã biết Tiêu Lãng đang âm mưu lợi dụng thủ đoạn khống chế Lâm Tử Thịnh, Diêm Dục không thèm cho y sắc mặt tốt, hừ lạnh, ra lệnh, mình không tự đi được, vậy hắn không ngại đuổi.

“Còn việc gì nữa?” Nhìn người sau khi nhận lệnh vẫn chưa chịu đi, Diêm Dục nhăn mày, đối với ám vệ không có mắt này hơi buồn bực.

“Bẩm báo gia chủ, vẫn còn một việc.” Nhớ lại chuyện lúc trước, thân thể thanh niên không kiềm được hơi run rẩy, sau đó cung kính nói: “Bạch Linh Linh đang bị giam trong phòng tối chợt biến mất, phòng tối vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết dùng bạo lực đập phá, hẳn là nhà họ Diêm có nội ứng!”

Hai chữ nội ứng khiến Diêm Dục tức giận, văn bản tài liệu hắn cầm trong tay đã xem được phân nửa bị hắn quăng trên đất, phát ra tiếng vang cực lớn, ngay cả Lâm Tử Thịnh đã ngủ cũng bị âm thanh đó làm giật mình tỉnh lại.

Nội ứng, nhà họ Diêm có nội ứng!?

“Sao vậy?” Cảm thấy người bên cạnh đang cực kỳ tức giận, Lâm Tử Thịnh vỗ vỗ tay hắn.

Hít sâu một hơi, Diêm Dục lập lại lời nói ban nảy của ám vệ cho Lâm Tử Thịnh nghe, làm Lâm Tử Thịnh trầm mặc một hồi, lát sau, cậu mới nói một đáp án làm người khác không nghĩ ra: “Có lẽ không có nội ứng, mà bị thôi miên, dường như Tiêu Lãng rất am hiểu về thôi miên.”

Câu trả lời này ngoài ý muốn, nhưng cũng hợp tình hợp lý, nhưng điều duy nhất khiến người khác không hiểu là tại sao Tiêu Lãng mang Bạch Linh Linh đi, muốn lợi dụng Bạch Linh Linh kiềm chân Diêm Dục?

Hiện giờ có rất nhiều người biết nhà họ Diêm có nội loạn, đương nhiên cũng biết Bạch Linh Linh chỉ là một người bỏ đi, không có giá trị gì.

“Đi nhìn xem, Tiêu Lãng vẫn còn ở trên đảo.” Nếu vẫn còn ở trên đảo, người làm chuyện này đương nhiên không phải là Tiêu Lãng, ngược lại, có thể xác định chuyện lần này do Tiêu Lãng làm.

Nghe Diêm Dục nói, ám vệ lui ra, không bao lâu sau trở lại báo tin Tiêu Lãng đã đi rồi.

Quả nhiên giống với Lâm Tử Thịnh nghĩ, chuyện này là tác phẩm của Tiêu Lãng, nhưng cậu không hiểu, tại sao Tiêu Lãng đưa Bạch Linh Linh đi.

“Mặc dù Bạch Linh Linh chạy rồi, nhưng vẫn còn một người đang ở trên đảo, chúng ta nên sớm giải quyết mọi chuyện đi.” Diêm Phàm đã ở trên đảo một thời gian, giờ là lúc nên quyết định tương lai của gã.

Tuy Lâm Tử Thịnh không biết Diêm Dục có ý gì, nhưng vẫn gật đầu, đi sau lưng Diêm Dục đến phòng tối, lúc cậu nhìn thấy người bị giam trong phòng, nháy mắt đã hiểu.

“Diêm Dục, mày là thằng con bất hiếu, thả tao ra, tao là ba mày!” Mọi chuyện Diêm Phàm làm mọi người đều biết, thậm chí còn có chứng cứ, nhưng gã lại là ba của gia chủ, không thể xử lý gã theo cách đơn giản được, thêm nữa gia chủ có ý phải đợi Ngôn tự mình giết kẻ thù của mình, cho nên Diêm Phàm mới có khí lực rống to gây ồn ào ở đây.

Nhưng, lúc cửa mở ra, thân ảnh lọt vào mắt Diêm Phàm không phải Diêm Dục, mà là Ngôn đáng lý đã chết.

“Mày, sao lại là mày!” Nhìn thấy Lâm Tử Thịnh đứng ở cửa, Diêm Phàm lắc đầu, không chịu tin Ngôn còn sống và đã trở về: “Không thể nào, mày chết rồi, không thể đứng đây được!”

“Sao ông lại khẳng định tôi đã chết?” Lâm Tử Thịnh vén mái tóc đỏ dài rủ xuống, chợt nghĩ, nếu cậu mặc thêm quần áo đỏ lại sơn móng tay màu đỏ, không biết Diêm Phàm có cho là cậu là lệ quỷ đến báo thù gã không?

“Đương nhiên tao biết, tận mắt tao nhìn thấy mày chết, mày là quỷ, đúng không, mày là quỷ!” Giọng nói Diêm Phàm cao chót vót, câu nói không làm việc trái với lương tâm sẽ không sợ quỷ gõ cửa không hợp với Diêm Phàm cho lắm, vì kiếp này Diêm Phàm làm chuyện tốt không nhiều, nhưng chuyện trái với lương tâm lại làm không ít, không chừng ngẫm lại những chuyện gã từng làm cũng có thể hù chết gã luôn.

Nhìn Diêm Phàm như vậy, Lâm Tử Thịnh chợt không còn muốn báo thù nữa, lắc đầu, rời khỏi phòng tối, nhìn Diêm Dục luôn nhìn mình đăm đuối: “Đưa gã đến đảo Hắc Ám, trên đó có một nhà giam gọi là Hắc Ngục, nơi đó giam những ám vệ phạm tội, đưa Diêm Phàm qua là phù hợp nhất.” Dù sao Diêm Phàm đã phản bội gia tộc.

Thấy người yêu bỗng nói nhiều hơn, Diêm Dục cười rạng rỡ, hắn cảm nhận được Ngôn đang thay đổi, em ấy không còn là một thứ công cụ giết người nữa, mà từ từ đã có tình cảm của một con người.

Vào ban đêm, một máy bay từ đảo Hắc Ám đến đưa Diêm Phàm đi, kế hoạch của gã, tham vọng của gã vào giờ phút này đã hoá thành hư ảo, kiếp này gã chỉ có thể ở trong nhà giam Hắc Ngục cả đời sám hối sai lầm của gã, nhưng, e là đến chết Diêm Phàm cũng không thể nhận thức được sai lầm của mình.

Sau đó Diêm Dục bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của mình và Lâm Tử Thịnh, tuy Lâm Tử Thịnh không quá quan tâm đến việc này, cậu không ngại thứ gọi là danh phận, nhưng Diêm Dục lại rất xem trọng nó, làm Lâm Tử Thịnh không biết nên từ chối thế nào, cuối cùng mắt không thấy tâm không phiền để Diêm Dục tùy ý làm.

So với trước khi rời đi, thân thể Lâm Tử Thịnh mạnh mẽ hơn, đánh nhau với người khác khi huấn luyện cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng trong lòng của cậu hiểu nếu muốn đối phó với Tiêu Lãng và hủy diệt phòng thí nghiệm là chưa đủ.

Trước đó không lâu, 001 đã tìm được tài liệu về phòng thí nghiệm của Tiêu Lãng, sau khi Lâm Tử Thịnh xem xong mới biết y điên cỡ nào.

Thí nghiệm này gọi là kế hoạch tạo thần.

Cái gọi là kế hoạch thần chính là lợi dụng khoa lợi dụng phương pháp khoa học trộn gen nhân loại và gen dã thú, sáng tạo ra một loài mới, sau đó thả một đực một cái của loài mới cùng một chỗ, để bọn họ gây giống đời sau, rồi chọn ra người mạnh nhất, xem như gây giống rồi bồi dưỡng đời sau [1], chỉ có “người” có gen mạnh nhất mới sống được, “người” đó chính là thần mà Tiêu Lãng hy vọng tạo ra.

Trong mắt Lâm Tử Thịnh đó là một hành động rất ghê tởm, “người” đó là thần? Chỉ là một con quái vật mà thôi.

Cứ thế, Lâm Tử Thịnh ở lại đảo Hắc Ám dốc sức liều mạng huấn luyện, hy vọng mình có thể càng mạnh mẽ hơn, cũng hy vọng thần sẽ không được tạo ra.

Nhưng có một vài chuyện xảy ra rất nhanh không kịp chuẩn bị, trong khi Diêm Dục đang một lòng một dạ tổ chức hôn lễ, một tin tức như một quả boom, nổ đến Diêm Dục bối rối — Ngôn mất tích.

Không có bất cứ dấu hiệu nào mà Ngôn biến mất trên đảo Hắc Ám, thậm chí không có ai biết cậu ấy đã rời khỏi, hay bị ai đó bắt cóc, đến khi mọi người mất liên lạc với Lâm Tử Thịnh ba ngày liền mới nói cho Diêm Dục biết.

Ngôn mất tích, còn mất tích dưới mắt của hắn, kết luận đó khiến Diêm Dục gần như không thể tỉnh táo, hắn một lòng một dạ chuẩn bị hôn lễ, người yêu lại bị người ta bắt đi, ai mà chịu được!

Đại trưởng lão nhìn Diêm Dục bất cứ lúc nào cũng liều mạng dốc sức tìm người, thở dài trong lòng, cung kính đứng cạnh, nhẹ nhàng nói: “Xin gia chủ hãy tỉnh táo, tuy không biết tại sao Ngôn thiếu gia mất tích, nhưng chắc không gặp nguy hiểm, ở thời điểm này ngài phải tỉnh táo.”

Dù trong lòng rất lo, nhưng Diêm Dục phải để bản thân bình tĩnh lại, nghĩ ra những khả năng có thể, truyền lệnh: “Điều tra cho tôi, Tiêu Lãng có từng xuất hiện ở gần đảo Hắc Ám hay không!” Người bị hiềm nghi lớn nhất chính là Tiêu Lãng, dù sao ngày đó Tiêu Lãng đã từng muốn mang Lâm Tử Thịnh đi.

Sau khi đã có mục tiêu, tốc độ điều tra nhanh hơn, sau hai giờ Diêm Dục đã có được tin tức, Tiêu Lãng từng xuất hiện gần đảo Hắc Ám một lần, sau đó không còn xuất hiện nữa.

Dù đã lấy được tin tức này, nhưng Diêm Dục tin Tiêu Lãng tuyệt đối không chỉ đi xung quanh đảo Hắc Ám mà mục đích của y tất nhiên là mang Ngôn của hắn đi!

Như vậy…

Xem ra hiện giờ phải đi nhà họ Tiêu một lần!

Sau khi đến nhà họ Tiêu, Diêm Dục không nói gì, khí thế hung hăng đòi người!

Bắt người yêu của hắn đi, giờ muốn dàn xếp ổn thoả, khi dễ Diêm Dục này hay sao.

Nhưng mà, lại ngoài dự liệu của mọi người, đáp án nhà họ Tiêu đưa ra lại là Tiêu Lãng đã hơn mười ngày chưa về nhà, với lại vẻ mặt nghiêm túc của người nhà họ Tiêu cũng không giống đang nói dối, cho nên, bất an trong lòng Diêm Dục càng thêm mãnh liệt.

“Diêm tiên sinh, tiểu Bách đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không.” Nhạc Thanh Thanh nhớ rõ vài hôm trước chồng mình vẫn còn nhắc qua chuyện của con, hôm nay gia chủ nhà họ Diêm tìm đến tận cửa đòi người, không lẽ, đây là tác phẩm của chồng mình sao?

“Tiêu phu nhân, ngài có biết từ trước đến giờ chồng ngài làm chuyện gì không.” Nhìn Nhạc Thanh Thanh, ánh mắt Diêm Dục lạnh lùng, ngữ khí cũng có vài phần trách móc, làm Nhạc Thanh Thanh không hiểu, có lẽ Diêm Dục nói về sự kỳ lạ của chồng mình trong thời gian qua, dù sao bà vẫn có thể cảm nhận được vài chuyện không đúng lắm.

Nhà họ Nhạc dù chỉ là một gia tộc hạng hai, nhưng khác với các gia tộc hạng hai khác, nhà họ Nhạc trở thành gia tộc hạng hai là do nhân khẩu nhà họ Nhạc rất ít, đến nỗi thế hệ của Nhạc Thanh Thanh thậm chí không có một đứa con trai.

Cho nên từ nhỏ bà được bồi dưỡng để làm người thừa kế gia tộc, không đến mức đa trí như lão yêu quái, nhưng nhất định thông minh tuyệt đỉnh, giờ được Diêm Dục nhắc nhở, cảm giác khó chịu trong lòng bà càng rõ!

“Nhạc Thanh Thanh không hiểu, kính xin gia chủ Diêm gia nói rõ.” Nhạc Thanh Thanh nhìn Diêm Dục, ánh mắt thành khẩn và cứng rắn, tuy không biết chồng mình đã làm gì, nhưng bà có thể đoán được chuyện chồng mình làm tạo thành tổn thương với con trai, đây là điều bà không muốn thấy.

Một khi đã làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, năm đó bà lạc mất con mình, hiện giờ đã có cơ hội bù đắp cho con, bà không chịu được bất cứ ai dám phá hỏng nó, ngay cả chồng mình cũng không.

“Nếu Tiêu phu nhân muốn biết, mời lên máy bay cùng tôi, tôi cần sự giúp đỡ của bà.” Nếu hôm nay người đứng đây là ai đó trong nhà họ Tiêu sẽ không thể làm Diêm Dục khách khí như vậy, chỉ có duy nhất Nhạc Thanh Thanh là ngoại lệ, vì đây là mẹ của Ngôn, người mẹ được Ngôn thừa nhận.

Hiểu yêu cầu của Diêm Dục, Nhạc Thanh Thanh gật đầu, giờ con mình đang gặp nguy hiểm, đương nhiên bà sẽ dùng hết khả năng mang con mình về!

Sau khi lên máy bay, Diêm Dục mới bắt đầu vấn đề: “Tiêu phu nhân, ngài có biết việc chồng ngài làm gần đây là gì không? Tuy Diêm Dục đã điều tra được chuyện của Lâm Tử Thịnh, nhưng lại không điều tra được địa điểm.

“Tôi biết, ông ấy nói với tôi đang làm thí nghiệm tạo phúc cho nhân loại gì đó, có thể sẽ hi sinh rất nhiều người, nhưng có thể tạo phúc cho cả xã hội nhân loại.” Nói đến đây, Nhạc Thanh Thanh biến sắc, ánh mắt không thể tin: “Không sẽ thí nghiệm này của ông ấy dùng trên người sống, Tiểu Bách là tài liệu thí nghiêm của ông ấy?”

Nghĩ đến khả năng này, nhưng trong lòng Nhạc Thanh Thanh chối bỏ không ngừng, hổ dữ không ăn thịt con, Tiêu Lãng không thể làm ra chuyện này được!

Nhưng lời nói kế tiếp của Diêm Dục nhấc lên cơn bão trong lòng Nhạc Thanh Thanh, khó mà lặng lại.

“Tiêu Lãng nói dối, y không muốn tạo phúc cho nhân loại, mà muốn tạo ra một quái vật mạnh mẽ, mưu lợi cho bản thân y.” Nhìn thấy sắc mặt kinh dị của Nhạc Thanh Thanh, Diêm Dục vẫn tàn nhẫn nói sự thật kết quả bản thân điều tra được: “Lúc trước Tiêu Lãng cưới ngài không phải vì y yêu ngài, mà là vì cần nhà họ Nhạc củng cố địa vị của nhà họ Tiêu, mà quan trọng hơn là, đứa con giữa ngài và y nhất định sẽ là tài liệu thích hợp thí nghiệm nhất.”

Nghe hắn nói vậy, Nhạc Thanh Thanh không mất kiểm soát, mà rất nghiêm túc chăm chú nhìn Diêm Dục, muốn nhìn ra được thật giả từ trong mắt của hắn, cuối cùng, Nhạc Thanh Thanh rủ mắt, cười khổ: “Thì ra tất cả chỉ là giả dối.”

Ôn nhu là giả, yêu thương là giả, đau lòng sau khi mất con cũng là giả, tất cả chỉ là giả!

“Haiz, lần đầu gặp ông ấy, Nhạc Thanh Thanh tôi mười lăm tuổi.” [2] Nhạc Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, sau đó nói với Diêm Dục: “Tôi biết phòng thí nghiệm của ông ấy ở đâu, tuy không biết tên cụ thể, nhưng tôi biết toạ độ!”

Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó, thời gian qua mỗi ngày Tiêu Lãng đều nằm mơ về vật thí nghiệm hoàn mỹ là Lâm Tử Thịnh, còn có mấy lần nói mớ gọi tên Lâm Tử Thịnh, rồi thí nghiệm, rồi một toạ độ không biết tên, giờ sau khi nghĩ thông mọi chuyện đương nhiên đã hiểu đó là thí nghiệm gì.

Vào lúc này, ở giữa phòng thí nghiệm, Lâm Tử Thịnh đối mặt với “nguy hiểm chưa từng gặp”.

Lâm Tử Thịnh nằm trên giường, tay chân bị dây buộc chặt, loại dây này là đặc chế, sẽ không tổn thương cậy, nhưng lúc cậu giãy giụa sẽ từ từ chặt lại, không thể giãy ra được.

Giật giật thân thể, Lâm Tử Thịnh cảm thấy thân thể hơi chậm chạp, tay chân bủn rủn, hiển nhiên là do bị tiêm thuốc làm lỏng cơ bắp, nhưng vì thân thể của cậu không thể tính là nhân loại, cho nên không ảnh hưởng lớn đến cậu, cổ tay trái hơi đau, chắc trước khi cậu tỉnh lại đã bị người ta rút máu.

“Tỉnh lại rồi, cảm giác thế nào?” Nhìn thấy Lâm Tử Thịnh mở mắt, một người đàn ông mặc áo blouse trắng mang khẩu trang xuất hiện trước mặt cậu: “À, đúng rồi, quên tự giới thiệu, tôi là Benson, nhà sinh vật học.”

Đối phương rất lễ phép giới thiệu bản thân, nhưng Lâm Tử Thịnh đã nghĩ ra thân phận của đối phương — người điên thực hiện kế hoạch tạo thần.

“Sao không nói chuyện, không lẽ vì thuốc thả lỏng cơ bắp ảnh hưởng quá lớn đến cậu à? Vậy tôi xin lỗi cậu, vì không để cậu chạy trốn được, nên chúng tôi đành làm vậy, Bách à cậu biết không, cậu chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất mà thần tạo ra, là đứa nhóc thích hợp trở thành tài liệu thí nghiệm nhất.” Vì Lâm Tử Thịnh xuất hiện, Benson hơi kích động, cuồng nhiệt nhìn Lâm Tử Thịnh: “Tôi nghĩ nhất định thần đã nghe được lời cầu xin của tôi, cho nên mới đưa cậu đến bên tôi, Ngôn, cậu đừng lo, cậu nhất định sẽ trở thành vật thí nghiệm quan trọng nhất của tôi!”

Mặc kệ Benson điên điên khùng khùng điên điên khùng khùng nói nhảm, Lâm Tử Thịnh không trả lời, chỉ im lặng nói chuyện với 001: “Chuyện gì đây? Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây?” Lâm Tử Thịnh nhớ rõ mình đang huấn luyện trên đảo Hắc Ám, không nghĩ tới vừa mở mắt lại ở đây.

【Xin lỗi kí chủ đại nhân, là tui làm yếu sự chống cự của anh với sự ám chỉ của Tiêu Lãng, trước khi chúng ta đến đây, tui nhận được nhiệm vụ của hệ thống chủ, thí nghiệm của Tiêu Lãng sắp thành công, nhất định phải vào và huỷ phòng thí nghiệm, nếu không nhiệm vụ của anh không thể hoàn thành.】

Lúc 001 nhận được tin này cũng lắp bắp sợ hãi, hệ thống chủ trước giờ chưa từng thúc giục, dường như thứ Tiêu Lãng tạo ra sẽ có ảnh hưởng đến hệ thống chủ.

“Thí nghiệm sắp thành công là sao?” Lâm Tử Thịnh nghe 001 giải thích, càng nhăn mày, cảm thấy mình đã quên điều gì đó.

【Vì bọn họ thành công tìm được mẫu thể thích hợp thai nghén thần, chỉ cần mang theo gen người cần kết hợp với mẫu thể, mẫu thể sẽ thuận lợi thụ thai, sau đó sẽ sinh ra “thần”.】

Giọng nói 001 rất nghiêm túc, còn hơi vội vã, hiển nhiên độ khó nhiệm vụ lại tăng lên.

“Tôi nên làm gì?” Hiện giờ không có chuẩn bị gì, cho dù đã xuất hiện ở đây, thì có lợi ích gì?

【Kí chủ đại nhân, anh đã kích hoạt huyết thống Huyết tộc, trong mắt bọn họ anh là gen hỗn hợp, anh sở hữu “hạt giống” mạnh mẽ nhất, hiện giờ vì gen của anh, người làm thí nghiệm phải điều chỉnh gen của mẫu thể, có thể tranh thủ thêm ít thời gian nữa.】

Nhưng thời gian đó sẽ không quá lâu, hy vọng duy nhất hiện giờ chính là Diêm Dục nhanh đến đây.

Lâm Tử Thịnh đã hiểu rõ việc này rất gấp, bắt đầu cân nhắc làm sao mới có thể không bị thí nghiệm, cậu chợt nhớ đến từ ngữ đặc thù mà 001 nói — mẫu thể.

“001, cưng nói mẫu thể là gì, có ảnh hưởng gì đến thí nghiệm?” Thí nghiệm đột nhiên có bước tiến lớn, hiển nhiên là mới phát hiện mẫu thể không lâu lắm, chẳng lẽ…

【Mục đích chính là người phụ nữ có thể thích ứng hỗn hợp nhiều loại gen mang thai “hạt giống”.】

Nói đến đây, 001 liếc Lâm Tử Thịnh:

【Như anh nghĩ á, mẫu thể chính là Bạch Linh Linh, Tiêu Lãng muốn mang anh về, nhưng ngoài ý muốn lại phát hiện Bạch Linh Linh, cho nên mới mang Bạch Linh Linh đi.】

“Nó tỉnh chưa?” Trong khi Lâm Tử Thịnh đang tiêu hoá tin tức 001 nói, giọng nói của Tiêu Lãng bỗng vang lên phía cửa phòng thí nghiệm: “Tôi đã mang mẫu thể đến rồi, chỉ cần kết hợp thành công thai nghén “hạt giống”, chúng ta sẽ là thần của thế giới này!”
Hiển nhiên lúc nói đến đề tài này dù là Tiêu Lãng hay là Benson đều vô cùng hưng phấn, giống như mình có thể sáng tạo thế giới.

Lâm Tử Thịnh không thèm để ý đến hai người họ, đang nghĩ về cái gọi là mẫu thể, khi nhìn thấy “vật” đó, đồng tử Lâm Tử Thịnh hơi co lại, ánh mắt không thể tin.

Đó đâu phải là người, đó là một con quái vật!
Khuôn mặt đó tuy là mặt của Bạch Linh Linh, nhưng trên mặt lại xuất hiện mang cá, trên đầu là một cặp tai mèo, đồng tử màu lam dựng thẳng, nửa người trên không thay đổi, nhưng hai tay thành móng vuốt, giữa các ngón tay có màng kết nối, nửa người dưới không còn là thân thể nhân loại nữa, mà giống như đuôi cá, nhưng vảy không phải là vảy cá mà giống như vảy rắn.

Hiện giờ tuy vẫn nhìn ra dáng vẻ là Bạch Linh Linh, nhưng không thể gọi là con người.

“Thế nào, con trai, mẫu thể đẹp lắm phải không.” Tiêu Lãng đến cạnh Lâm Tử Thịnh, ánh mắt đầy hưng phấn, chỉ cần mẫu thể kết hợp với con trai mình sau đó hút khô tất cả tinh huyết của nó để thai nghén đời sau, chờ lúc thần phá “vỏ” ra, chính là lúc tất cả tham vọng của y có thể thực hiện được: “Đây là vợ mà ba chuẩn bị con con, thích không?”

Lâm Tử Thịnh không mặn không nhạt nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt nhìn về chỗ khác, là đang nói với Tiêu Lãng, cậu không muốn nhìn.

Trong lúc Tiêu Lãng định dạy dỗ Lâm Tử Thịnh một trận, Benson dời sự chú ý của y, đến trước mặt y nói: “Ê, ông bạn già, “hạt giống” này thích hợp không?”

“Rất thích hợp!” Lúc nói về Lâm Tử Thịnh Benson sẽ hưng phấn, lần nào cũng vậy: “Nó đúng là kỳ tích thần tạo ra, gen nhân loại kết hợp cùng gen của dơi hút máu, tạo ra gen quỷ hút máu trong truyền thuyết, còn tuyệt vời hơn quỷ hút máu trong truyền thuyết nữa, tôi dùng máu của nó làm thí nghiệm, dưới ánh sáng tia tử ngoại, tế bào của nó không chết, ngược lại còn hoạt hoá ở các mức độ khác nhau nữa, nó đúng là kỳ tích!”
Được Benson khẳng định, Tiêu Lãng kiêu ngạo nở nụ cười, cuối cùng đứa con trai này của y cũng có được một ít giá trị rồi, nó xuất hiện thật đúng lúc, nếu xuất hiện muộn chút nữa y phải dùng hạt giống dỏm khác thí nghiệm, với lại do nó xuất hiện nên mình mới phát hiện được mẫu thể này, nó đúng là đứa con bảo bối từ nhỏ đã giúp mình làm thí nghiệm!
“Ngôn, đừng sợ, không đau chút nào, như một giấc mơ mà thôi, không có gì so được với giấc mơ tuyệt vời này đâu.” Nhưng kết cuộc giấc mơ này là cái chết.

“Con ngoan, nghe ba nói, kết hợp với mẫu thể thai nghén đời sau, giúp ba thành người mạnh nhất!” Tiêu Lãng cởi bỏ dây trói Lâm Tử Thịnh, y tin thôi miên của mình tuyệt đối có hiệu quả với con trai, cho dù có thả nó nó cũng không chạy trốn được.

Lâm Tử Thịnh “nghe theo” mệnh lệnh của Tiêu Lãng, bước từng bước đến gần Bạch Linh Linh, đến khi cậu bước đủ gần để có thể một đòn giết chết Bạch Linh Linh, thì cửa phòng thí nghiệm bị đạp ra, một người đàn ông đến, ôm Lâm Tử Thịnh vào ngực, khí tức của hắn rất không ổn định, nhưng khi ôm cậu thì đã từ từ bình tĩnh lại.

Không cần hỏi Lâm Tử Thịnh cũng biết người ôm mình là ai, mỉm cười, ôm lại hắn.

Tiêu Lãng thấy cảnh đó, mắt loé lên, hạ lệnh cho Lâm Tử Thịnh: “Con ngoan, giết tên xâm nhập đó đi!”
Gia chủ nhà họ Diêm yêu ám vệ của mình đến nhường nào, ai cũng biết cho nên chỉ cần ám vệ làm theo, Diêm Dục chết là không cần bàn cãi, Tiêu Lãng thật sự nghĩ là Lâm Tử Thịnh chính là bảo bối ông trời ban cho y.

Nhưng ngoài ý muốn của y, sau khi Lâm Tử Thịnh nghe lệnh, không làm gì cả, vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Diêm Dục, thậm chí còn vuốt ve lưng hắn, mang ý trấn an.

“Tiêu Bách, tao nói mày giết nó, mày có nghe không!”
“Tôi có nói tôi bị ông khống chế lúc nào không?” Lâm Tử Thịnh nhẹ nhàng nói khiến sắc mặt Tiêu Lãng sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt không thể tin, sao có thể…

“Tiêu Lãng, những chuyện này đều là kế hoạch của ông à?” Khi Tiêu Lãng đang nghĩ cách để giải quyết việc này, Nhạc Thanh Thanh đến, khinh bỉ nhìn Tiêu Lãng, còn ghê tởm cực độ.

Giây phút đó, đầu óc Tiêu Lãng trống rỗng.

Cô ấy… mọi việc bị phát hiện rồi à, ngay cả vợ mình cũng phát hiện, y nên làm gì đây?
Vốn nghĩ hết thảy đều tốt, nhưng y phát hiện, mình đã bước lên đường cùng, không những “hạt giống” liên tục kháng lệnh y, ngay cả vợ y cũng phát hiện bí mật của y.

Thật ra, năm đó Tiêu Lãng không thích Nhạc Thanh Thanh, năm đó cũng chỉ vì mượn thế lực nhà họ Nhạc, cũng hy vọng có thể tạo ra đời sau thí nghiệm mạnh nhất, nhưng sau khi chung sống gần ba mươi năm, bắt đầu từ có Nhạc Thanh Thanh cũng được mà không có cũng không sao, đã đến hoạn nạn có nhau.

Nhưng y sắp thành công, thì tất cả đều bị lật đổ.

“Tiêu Lãng, ông hại tôi và con trai chia lìa hai mươi tám năm, giờ ông còn muốn mạng của con tôi, ông chết đi!”
Đoàn một tiếng, súng vang, Tiêu Lãng thấy ngực đau nhói, cúi đầu xuống thấy máu tươi ào ào tràn ra, nhìn người vợ kiên quyết, y không biết cơn đau này là thân thể đau hay là lòng mình đau.

Gần ba mươi năm bên nhau sơm tối nhưng lại thua ở lòng tin, y… không cam lòng…

Ý nghĩ cuối cùng của Tiêu Lãng là, nếu có thể làm lại, y nhất định sẽ không yêu người phụ nữ này, thành công sắp đến tay lại bị huỷ hoại trong giây lát, y không cam lòng!
Sau khi Tiêu Lãng chết, nhà sinh vật học tên Benson lập tức bỏ chạy không còn bóng dáng, tuy rất tiếc khi không thể sáng tạo ra thần, nhưng không có gì quan trọng bằng sinh mạng.

Kẻ cần chết đã chết [3], sau khi mọi người đi khỏi, Diêm Dục dùng sức ôm chặt Lâm Tử Thịnh vào ngực, thấy em ấy bình an vô sự thật tốt quá: “Ngôn, chúng ta về nhà thôi.”

“Được, chúng ta về nhà!” Mọi việc hết thảy xem như đã giải quyết xong, nên về nhà thôi.

Khi hai người định rời khỏi, Lâm Tử Thịnh cảm thấy dường như có thứ gì đó níu ống quần cậu, cúi đầu xuống, nhìn thấy chính là Bạch Linh Linh đã trở thành quái vật.
“Giết… giết… giết…, xin… xin anh… giết, giết tôi…” Ánh mắt Bạch Linh Linh đầy vẻ van xin, cô biết cô sai rồi, nếu không nhắm vào người này thì hiện giờ cô vẫn còn là tiểu thư nhà họ Bạch, vẫn được người ta xem như con gái yêu, không phải trở thành một con quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ trong căn phòng thí nghiệm lạnh như băng này.

“Xin… anh…” Vì nguyên nhân đó, Bạch Linh Linh muốn nói tiếng người rất khó khăn, nói ra những lời đó đã tốn hết sức lực của cô, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lâm Tử Thịnh, hy vọng cậu ấy có thể lòng tốt đại phát mà kết liễu mình.

【Ác giả ác báo mà, nữ chính ở thế giới này đáng ra không phải chết như vậy, giờ có lẽ đã khôi phục được tự do rồi.】

Lâm Tử Thịnh không muốn giết ả ta, đã không còn sự ủng hộ của nhà họ Bạch, không còn sự giúp đỡ của Diêm Phàm, ả ta đã không còn gì nữa, Lâm Tử Thịnh không lo ả sẽ trả thù, cho nên cậu không muốn giết Bạch Linh Linh, nhưng đối phương rất biết cách tìm đường chết, đột ngột tác thành cho mình.

“Được.” Lâm Tử Thịnh rút phi đao nho nhỏ ra, thương hại nhìn Bạch Linh Linh, cậu không ngờ có ngày mình lại tự tay giết nữ chính.

“Cảm.. . cảm ơn.” Đây là câu nói cuối cùng Bạch Linh Linh lưu lại ở thế giới này.

Sau khi Diêm Dục, Lâm Tử Thịnh và người nhà họ Diêm rời khỏi phòng thí nghiệm trên đảo hoang, hắn cho nổ quả boom, chôn hết tất cả mọi thứ ở đó, nói là kế hoạch tạo thần, nhưng thật ra thứ tạo ra chính là quái vật, thứ đen tối đó không nên tồn tại trên thế giới này, cho nên biến mất càng sớm càng tốt!

“Mẹ, mẹ… muốn về cùng bọn con không?” Việc Nhạc Thanh Thanh giết Tiêu Lãng không biết nhà họ Tiêu có biết hay không, nhưng như Tiêu Lãng đã chết rồi, địa vị Nhạc Thanh Thanh ở nhà họ Tiêu sẽ bị ảnh hưởng, như vậy còn không bằng về cùng Lâm Tử Thịnh.

“Không được, mẹ muốn về nhà họ Nhạc, năm đó mẹ bỏ hết mọi việc nhà họ nhạc theo người đàn ông đó, không để ý đến nhà họ Nhạc, bây giờ mẹ nên về chuộc tội.” Nói đến đây, mắt Nhạc Thanh Thanh mang theo nước mắt, ôn nhu nhìn Lâm Tử Thịnh: “Tiểu Bách, mẹ không có gì để tặng con, chỉ có một câu cho con, hy vọng con mãi mãi hạnh phúc, dù là lúc nào, con đều là đứa con mẹ yêu nhất, tuy từ lúc con sinh ra mẹ chưa từng chăm sóc con được một ngày, nhưng mẹ yêu con!”

Lâm Tử Thịnh cảm nhận được lời Nhạc Thanh Thanh nói là thật lòng, ôm lấy người mẹ đã khóc không thành tiếng, nhẹ vỗ lưng bà ấy: “Mẹ, con là con của mẹ, mãi mãi đều là như vậy.”

Phần dịu dàng này đã lâu rồi không được nhận lấy, Lâm Tử Thịnh hơi lưu luyến, cảnh hỗ động này của hai người lại làm Diêm Dục hơi đỏ mắt, nhưng không tách hai người ra, chỉ ở cạnh tự tức giận, hy vọng người mình yêu chú ý đến mình.

Chỉ tiếc, ánh mắt người hắn yêu chỉ nhìn mẹ của cậu ấy, hoàn toàn không thấy sự hiện hữu của hắn, sau khi để Nhạc Thanh Thanh xuống máy bay mới nhìn đến Diêm Dục đang rầu rĩ không vui: “Sao vậy?”

Rốt cuộc người yêu cũng nhìn thấy nhìn, Diêm Dục hưng phấn suýt chút nữa nhảy dựng lên, ôm người vào trong ngực, nói khẽ: “Ngôn, chúng ta bên nhau, cả đời đều ở bên nhau.”


[1]: 将强大的侯在挑选出来, 作为育种在培养下一代: tướng cường đại đích hầu tại khiêu tuyển xuất lai, tác vi dục chủng tại bồi dưỡng hạ nhất đại.

[2]: 呵, 他做的初一, 我乐清清自然就做的十五: A, tha tố đích sơ nhất, ngã nhạc thanh thanh tự nhiên tựu tố đích thập ngũ.

[3]: 当该死的死: Đương cai tử đích tử.


Chương 45

Chương 47

6 Replies to “Năm đó giết BLH – Chương 46”

Bình luận về bài viết này